28 August 2012

VỤ KIỆN CHẤT ĐỘC MÀU DA CAM


Võ Văn Sáu
 
          Như mọi người đã được biết, trong chiến tranh VN, không quân Hoa Kỳ đã xử dụng thuốc diệt trừ cây cỏ có chất Dioxin để khai quang một số khu rừng tiếp với nông thôn, nhằm bảo đảm an ninh cho các vùng nông thôn, chống quân du kích VC dùng làm nơi ẩn núp, đêm đêm xuất hiện xâm nhập vào các thôn xóm để thi hành các vụ cướp bóc, bắt cóc, hiếp dâm, đốt nhà, sát hại thường dân vô tội, cũng như lùa các thanh niên vào rừng cưỡng ép đi theo bọn chúng, gây biết bao nhiêu đau thương tang tóc cho đồng bào ta ở nông thôn.
     Chuyện kể cũng khôi hài. Người dân VN ở vùng nông thôn dưới sự cai trị của bè lũ CS Hànội bây giờ nghèo xơ nghèo xác, cơm không đủ ăn, chịu cảnh thất học, chữ nghĩa không đủ làm một lá đơn tiếng Việt. Thế mà bỗng dưng có một số nông dân ở cả hai miền Nam, Bắc lại có đủ tiền bạc cùng phương tiện để mướn luật sư người Mỹ, phát đơn kiện chánh phủ Mỹ và ngay tại các toà án cũng ở Mỹ. Thế mới hách ! Ai cũng biết đàng sau là có bàn tay lông lá của lũ vượn làm người ở Bắc Bộ Phủ Hànội. Cuộc chiến đã kết thúc hơn 30 năm, bọn chúng toan khơi lại để làm gì ?
     Nhưng cả 2 lần đi kiện đều bị Toà Án Mỹ bác vì thiếu yếu tố. Mới đây, những nhà đấu tranh cho Dân Chủ ở trong nước đã nói toẹt ra rằng : Những người đang lớn tiếng tố cáo cho rằng họ đã bị nhiễm chất độc màu da cam là hoàn toàn không đúng sự thật. SỰ THẬT ở đây chính là vì các nạn nhân đó đã bị nhiểm bởi các chất độc trong  thực phẩm do Trung Cộng sản xuất. Một phần chất độc khác do các sản phẩm nội địa vì thiếu an toàn thực phẩm. Chính bọn Trung Cộng và VC cố tình sách động vụ kiện chất độc màu da cam để tuyên truyền cũng như kiếm tiền, và người dân vì ham lợi đã trở thành kẻ đồng loã trong nội vụ.

     Các toà án Mỹ đã có đủ lý do chánh đáng để bác bỏ vụ kiện. Và chánh phủ Mỹ cũng có đủ lý do chánh đáng để không bồi thường cho các nạn nhân chất độc màu da cam. Bởi vì trước kia, chánh phủ Mỹ đã đưa quân tới VN chiến đấu để giúp miền Nam VN "tự vệ"; trong khi chính CS Hànội là kẻ "xâm lăng". Hàng trăm ngàn quân nhân VNCH đã thiệt mạng, hàng chục ngàn khác đã phải mang thương tật suốt đời bởi các mìn cóc do Trung cộng chế tạo. Đó là chưa kể đến cái chết của hàng trăm ngàn thường dân vô tội bị chết oan uổng, điển hình như vụ thảm sát ở Huế trong vụ Tết Mậu Thân 1968 ! Còn về phía Hoa Kỳ đã có hơn 58 ngàn binh sĩ hy sinh tại chiến trường VN, và hàng chục ngàn người khác bị thương tật và tàn phế.
     Vậy thử hỏi ai mới chính là kẻ phải chịu trách nhiệm ? Nếu CS Hànội không XÂM LĂNG miền Nam thì đâu có xảy ra những cảnh máu đổ thịt rơi ? Nếu CS Hànội không thi hành chỉ thị của CS Đệ Tam Quốc Tế muốn nhuộm đỏ miền Nam thì chuyện rải thuốc khai quang với đất độc màu da cam đã không xảy ra.

     Việc  rải thuốc khai quang chống du kích VC là một phần của cuộc chiến TỰ VỆ của chánh phủ và nhân dân Việt Nam Cộng hoà !
     Như vậy đã rõ : Chính tập đoàn CS Hànội mới là kẻ chịu trách nhiệm về những tang thương, mất mát và đau khổ do chúng gây ra cho người dân. Hơn nữa, khi ký Hiệp Định Ba Lê 1973 chấm dứt chiến tranh, Hoa Kỳ đã cam kết sẽ tái thiết cả hai miền Nam-Bắc sau khi CS Hànội thi hành đầy đủ những điều cam kết, bảo đảm các cuộc bầu cử tự do giữa 2 bên miền Nam VN (VNCH và Chánh phủ Lâm thời  Cộng hoà MNVN) theo HĐ Paris-73, sau đó tiến tới Tổng Tuyển cử giữa 2 miền Nam Bắc theo HĐ Geneva 1954. Thế nhưng chính CS Hànội đã nuốt lời, ngang nhiên xé bỏ Hiệp Định xua quân cưỡng chiếm miền Nam, buộc miền Nam phải đầu hàng vô điều kiện ngày 30-4-1975. Do đó, bọn chúng không có lý do gì để đòi hỏi Hoa Kỳ thi hành nghĩa vụ tái thiết VN như đã cam kết.
     Chính Ngụy Quyền CS Hànội phải có bổn phận bồi thường cho các nạn nhân chất độc màu da cam. Bởi chính họ, CS Hànội, là nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh xâm lăng miền Nam.

     Ngoài ra, CS Hànội còn phải bồi thường cho nhân dân miền Nam; thậm chí cả nhân dân miền Bắc, về các tài sản như nhà cửa, đất đai đã bị chúng cướp đoạt từ hơn nửa thế kỷ qua !
     Đó là vấn đề thứ nhứt.
     Còn vấn đề thứ hai là, đã nói tới chiến tranh thì không thể không có chết chóc rủi ro và tàn bạo. Bọn VC đã xử dụng loại mìn con cóc đem gài khắp nơi. Loại mìn này không làm chết người, nhưng người đạp nhầm phải bị cụt 2 chân tàn phế suốt đời. Nếu CS Hànội thay vì đi kiện đòi bồi thường vụ chất độc màu da cam, họ nên lên án việc xử dụng chất độc này, đồng thời cũng lên án cả việc xử dụng các loại vũ khí độc hại như loại mìn cóc, thì mới chinh phục được cảm tình của thế giới.
     Về ý thức trách nhiệm trong chiến tranh, Ngụy quyền CS Hànội nên xem tấm gương người Nhựt. Hàng năm, người Nhựt đều tổ chức tưởng niệm các nạn nhân đã chết vì 2 quả bom nguyên tử của Mỹ trên Quảng Đảo và Trường Kỳ năm 1945. Họ tưởng niệm không phải là để khơi dậy lòng căm thù đối với người Mỹ. Họ tưởng niệm để nhắc nhở con cháu họ đừng bao giờ đi xâm lăng, gây đau khổ cho các dân tộc khác để rồi phải nhận lấy hậu quả bi thảm cho chính mình.

     Rõ ràng là không giống như bè lũ CS Hànội, mỗi năm tổ chức ngày 30 tháng tư, để khơi lại nỗi đau thương của nhân dân miền Nam; để thoả mãn thói kiêu căng cùng lòng dạ sói lang của kẻ chiến thắng. Chính CS Hànội cũng có trách nhiệm gián tiếp gây nên cái chết của 31 cựu cán binh miền Bắc bị lật xe khi trên đường vào Sài Gòn để ăn mừng lễ "Chiến Thắng Miền Nam" vào dịp tháng 4-2005 !
     Cho thấy cái "tư duy" của người Nhựt nó cao cả khác xa với cái tư duy hèn kém và ngu ngốc của bè lũ CS Hànội. Ngay như 2 tấm bia tưởng niệm các thuyền nhân tại Mã Lai và Nam Dương, tự nó không làm hại ai; thế mà một tên Chủ tịch nước như Trần Đức Lương lại có thể gởi văn thư yêu cầu chính quyền của 2 nước này phải đục bỏ ! Thế mà họ còn dám diễn trò đạo đức giả kêu gọi hoà giải hoà hợp với người tị nạn coi như khúc ruột ngàn dặm (sic) !
     Những con người văn minh luôn đặt vấn đề "nhân đạo" lên hàng đầu. Như một người bị kết án tử hình, người ta cũng tìm thế nào cho tử tội chết cho thật êm ái không phải đau đớn. Khi kết thúc chiến tranh, người ta liền xoá bỏ hận thù. Như gương người Nhựt và người Mỹ. Sau chiến tranh cả hai trở thành bạn bè cùng chia sẻ những lợi ích chiến lược để đưa quốc gia của họ trở nên hùng mạnh như bây giờ.
     Về phần nước Mỹ, cũng đã từng xảy ra cuộc nội chiến Nam-Bắc kéo dài đầy hận thù và bi thảm. Nhưng khi cuộc chiến vừa kết thúc, không bên nào tuyên bố chiến thắng bên nào : Quân lính của 2 bên đều được tuyên dương là Anh Hùng. Các tử sĩ của 2 bên đều được chôn chung ở các nghĩa trang. Cả hai miền bắt tay nhau cùng tái thiết đất nước. Nhờ thế nước Mỹ mới có được như ngày nay !

     Nhìn lại cuộc chiến Việt Nam vừa qua thật quả đau lòng và nhục nhã. Khi chiếm được miền Nam, bọn CS Bắc Việt đã ra tay trả thù quân, cán, chánh miền Nam; cướp đoạt tài sản của nhân dân miền Nam, cướp cả 16 tấn vàng mang về Bắc coi như là chiến lợi phẩm, bọn đầu sỏ đem chia nhau bỏ túi riêng. Bọn chúng cai trị miền Nam như một thuộc địa. Do đó, thay vì chiến thắng và xây dựng đất nước, bọn CS Hànội đã đẩy hàng triệu người phải bỏ nước ra đi; và đày đoạ cả dân tộc xuống hàng chó ngựa, thậm chí còn đem dâng cả biển và đất cho kẻ thù ngàn đời là bọn Bành Trướng Bắc Kinh, đó là cái tội mà trời không dung đất không tha !

     Thử hỏi, có dân tộc nào mà một nhóm kẻ cầm quyền lại có thể tự ý cắt đất, cắt biển đem dâng cho bọn Tàu cộng là kẻ thù truyền kiếp của VN như bọn cầm quyền CS Hànội hiện nay hay không ?
     Thử hỏi có dân tộc nào, mà những người dân yêu nước, thanh nên sinh viên yêu nước, biểu tình phản đối quân xâm lược Trung cộng lại bị bọn cầm quyền bắt, đánh đập bỏ tù như ở Việt Nam ngày nay hay không?
      Và thử hỏi, có một dân tộc nào lại đi dựng tượng đài để tưởng niệm những kẻ đã đem quân đến tàn sát dân tộc mình một cách dã man như bạo quyền CS Hànội hiện nay vinh danh bọn binh lính Tàu cộng xâm lăng Việt Nam năm 1979 hay không ?

     Nhục ơi, là nhục cho dân tộc Việt Nam !

     Đả đảo bọn Việt gian Cộng sản Hànội !

VÕ VĂN SÁU – Góp Gió

No comments:

Post a Comment