Kiếp Thuyền Nhân Có những con thuyền thật mỏng manh Lang thang cuối bãi đến đầu gành Một cơn sóng lớn đưa thuyền đến Địa ngục trần gian giữa biển xanh Có những hôn mê dưới nắng trời Chập chờn theo gió nổi mây trôi Đói cơm, khát nước, bao già trẻ Một thoáng "thiên đàng" đã đến nơi Có những bàn tay chới với tìm Chiếc phao, mảnh gỗ, để ngoi lên Trời ơi! Sao lại là con nhỉ? Và xác con yêu nhẹ nhẹ chìm Có những đêm khuya thật hãi hùng Tiếng van, tiếng khóc tận không trung Hoa xuân đã lọt vào tay giặc Thì hỏi còn gì đóa tuyết nhung Có những đau thương chất ngất trời Lại chìm theo sóng nước trùng khơi Máy nào thử hãy làm con tóan Để biết bao mồ ở biển khơi Tất cả sinh ra cũng kiếp người Sao Trời đày đọa nước Nam tôi Bao năm chinh chiến còn chưa đủ Tạo bấy chi trò sống nổi trôi Một kiếp thuyền nhân nỗi đọan trường Một đời viễn xứ sống tha hương TỰ DO! Hai chữ ! Ôi cao quí Phải trả ngang bằng, máu, lệ, xương Sương Lam |
17 April 2014
Kiếp Thuyền Nhân
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment