01 March 2012

Thư gởi các “Lãnh Tụ” Việt Tân và Nguyễn Hữu Chánh

Thư gởi các  "Lãnh Tụ" Việt Tân và Nguyễn Hữu Chánh

 Phan Văn Tấn

Tôi là một thanh niên hiện đang sống tại Việt Nam cùng với những thanh niên có lòng với quê hương đất nước. Tôi luôn mong muốn sao cho đất nước tôi được tự do phồn thịnh, dân tộc tôi có được ấm no hạnh phúc, và được sống trong một xã hội dân chủ đức trị… Nhưng khốn khổ thay cho kiếp nạn của dân tộc từ sau năm 1975 đất nước Việt Nam hoàn toàn rơi vào tay quỷ đỏ, tay sai của đệ tam cộng sản quốc tế, từ đó cánh cửa tự do của dân tôi đã hoàn toàn khép lại, đất nước tôi không có cơ hội nào để vươn mình ra thế giới. Sau gần 4 thập kỷ, nền văn hóa bị nô lệ bọn giặc Tàu, từ các kênh truyền hình, tới những bộ quần áo thời trang tuổi teen, những bài nhạc với lời hát vô thức, cách sống điên cuồng  trong xã hội này được cho là "mode" của thời đại đã làm hủy hoại đầu óc cả một thế hệ trẻ hôm nay và mai sau......

Cách đây vài năm khi còn là một sinh viên, mỗi buổi tối khi tôi đi dạy kèm thêm để kiếm ít tiền giúp đỡ cho ba mẹ ở quê nhà, thường  những lúc đi dạy về, tôi thường  đạp xe thật chậm, rảo mắt quanh những con đường ở Sài Gòn. Sài Gòn đẹp thật đó! Nó từng là thủ đô của Miền Nam mà!, một quốc gia hùng mạnh với nền văn hóa truyền thống sâu sắc, người dân được sống trong một xã hội mà quyền con người được quan tâm,  nhưng giờ này hiện ra trước mắt tôi hình ảnh những cụ già lom khom bán vé số về đêm, bụng đói, mắt mờ, lưng còng, chân tay rã rời chỉ mong sao bán được mau, những đứa trẻ con tuổi còn cắp sách đến trường thì rầm ran những câu chửi thề vì tranh giành địa bàn để nhặt ve chai, để làm những điều thiếu đạo đức..... Ở một gốc phố, nơi những  anh xe ôm đang ngồi đợi khách đôi mắt đăm chiêu nhìn về một khoảng không gian u ám trước mặt... Những cô gái mới lớn gương mặt còn nét ngây thơ thì đã khoát lên mình những chiếc áo hở hang, diêm dúa, mặt đầy phấn son đang đứng chờ khách... Đất nước tôi đang  sống là vậy đó, đời sống cùng cực đã khiến cho các giá trị đạo đức bị hư hoại, con người sống chỉ biết chú trọng tới đồng tiền và địa vị, và tôn sùng nó như một thứ vô luân, tà giáo, sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để có được nó, và căn bệnh vô cảm trở thành một kinh niên của thời đại hôm nay. Vô cảm với đau khổ của con người, vô cảm trước cơn đau mất nước.....

Phần đông xã hội đang được ru ngũ với bài ca cổ điển "xã hội chủ nghĩa", để họ quên đi quyền làm người của họ, nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều người không chịu ngủ mê với lời ru cổ điển đó, họ cho đó là một thứ nhạc kinh dị, họ thấy được sự thống khổ của một đất nước đang đứng trước nguy cơ diệt vong. Họ không thể ngồi yên khi nhìn đất nước đang bị ngã nghiên, và lẽ tất nhiên dân tộc sẽ mãi "đắm chìm trong triền miên tăm tối." Thế rồi có người đã dũng cảm đứng lên với hy vọng sao đánh thức những người còn đang mơ ngủ cùng đứng lên cứu lấy dân tộc này, đất nước này, một dãi gian sơn trù phú mà ông cha ta đã hy sinh xương máu khai phá mà nay đang từng ngày, từng giờ rơi vào tay giặc.... bởi vì sự "văn minh" của "đỉnh cao tri tuệ" cộng sản, chúng đào bới của cải ông cha dâng hiến cho ngoại bang, và khi đào không được thì chúng nhờ ngoại bang vào đào giúp, ăn chia…trên sự đau khổ của đồng bào.

Lẽ tất nhiên đối với những con dòi bọ cộng sản đang thích thú sống trong đống rác lý tưởng "xã hội chủ nghĩa" đâu thể để yên cho những ai đang phá hoại môi trường sống của nó, bằng mọi cách để duy trì cai trị, bọn chúng đã cho công an bắt bớ, tra tấn, uy hiếp, khủng bố tinh thần lẫn thể xác những người đang can đảm đứng lên xây dựng căn nhà Việt Nam được nhân quyền, tự do. Sự thật đáng buồn thay, mà nhiều người trong nước đã nhìn thấy là bên cạnh đó có sự tiếp tay một cách vô tình hay hữu ý các thành phần "lãnh tụ" Việt Tân và Nguyễn Hữu Chánh, họ đã quyên tiền của người Việt hải ngoại sẵn sàng "viện trợ" vài trăm  đồng cho những nhà dân chủ ở trong nước để thực hiện mộng "lãnh tụ". Sau khi nhận được tiền "viện trợ" từ các "lãnh tụ" này các nhà dân chủ trong nước lại phải cám ơn công khai các các vị " lãnh tụ" bằng nhiều hình thức như quay video, qua "telephone", hay là trả lời phỏng vấn trên mạng paltalk, hay ký giấy nhận tiền và cám ơn......để các vị đó có thể hãnh diện với mọi người là ta có người trong nước, ngờ đâu đó là trò mà công an Việt Cộng bày ra để bắt người… không biết họ có ăn chia máu người với đám công an cộng sản hay không?! Nhưng bao nhiêu người trong tù đang uất hận về trò chơi này.

Bản thân tôi cảm thấy thật buồn cười khi chứng kiến câu chuyện của một ông thương phế binh miền Nam tuổi đời hơn sáu chục, sau khi các tướng lãnh của ông di tản thì ông đã ở lại chiến đấu chống lại bọn giặc Cộng đang giết hại đồng bào, và ông đã để lại một phần xương máu của mình cho tổ quốc Việt Nam, ông đã bị mất hai chân, từ sau ngày "giải phóng" ông luôn sống trong nổi căm hờn, tủi nhục.... Nhưng rồi năm tháng đó cũng trôi qua, thời trai trẻ ông đã làm tròn nghĩa vụ với quê hương . Tuổi già gần xế chiều, chẳng may căn bệnh đau khớp lại đến với ông là do kết quả của những ngày tháng ông phải quỳ gối ăn xin để mong kiếm tiền lo cho vợ đang bị ung thư, thế rồi tin này đến tay một số người Việt  Hải Ngoại với tấm lòng thiết tha đã âm thầm giúp ông và gia đình một số tiền chữa bệnh. Rồi các tên "lãnh tụ" Việt Tân từ già, trẻ, lớn, bé đủ loại cũng tranh nhau thể hiện "tình yêu bao la" họ đã cho ông  vài trăm đồng để rồi bắt ông phải xác nhận, cám ơn qua video hay ngồi hằng giờ cho họ "hội luận phỏng vấn" trên diễn đàn Paltalk. Việc làm này chẳng khác nào tiếp tay với cộng sản đến bắt ông, để cho họ có thể trọn vẹn làm kiếp "lãnh tụ" cò mồi.

 Những ông như Việt Tân và  Chú Phỉnh Nguyễn Hữu Chánh đôi khi chỉ muốn khoe khoang cho sướng miệng, là mình có lực lượng trong nước sẵn sàng chiến đấu chống lại cộng sản hay tự khai ra các việc làm của những người trong nước, để được mọi người ngưỡng mộ, xem họ là trung tâm của mọi thông tin, và sẵn sàng dựa vào các mối quan hệ vì vài ba trăm đô la, hoặc vô tình bắt được con mồi trên các diễn đàn online, rồi cho một số anh chị em trong nước lên mạng phát biểu ca ngợi họ, Hay phỏng vấn "live" đồng bào quốc nội đang trong cuộc biểu tình, xưng hô danh tính và địa điểm để cho các vị có dịp vận dụng tài "lãnh tụ" ....trò chơi này có phải các ông đi buôn "tù" hay không chớ?!

Đôi khi, chẳng may những người con yêu của tổ quốc rơi vào tay bọn quái thú cộng sản, thì bọn "lãnh tụ" này lại lô nhô bày trò vinh danh là người thuộc tổ chức mình, do mình dựng lên, để tô vẽ cho họ trên bước đường trở thành " lãnh tụ" mặc dù những người này họ hành động chỉ vì tình yêu quê hương, đất nước.  Cũng thật tội nghiệp cho họ, trong lúc họ đang bị tù đày về thể xác, áp bức về mặt tinh thần trong nhà tù thì họ đâu biết được tấm lòng yêu quê hương dân tộc bao la của mình lại bị cô lập trở nên nhỏ bé thì  các vị Việt Tân và các "lãnh tụ" dân chủ cuội tranh nhau cho vào cái tổ chức hùng mạnh hoang tưởng của mình, mà có thể các vị ấy đêm qua ngủ với vợ mơ thấy "ông tiên" nào đó râu dài báo mộng cho họ là "chân mạng thiên tử". Vì trong thực tế những vị này đã được nổi tiếng vì thực hiện và vận dụng đúng đường lối chính sách "Việt Gian" ngồi đó đợi ai bị bắt và nhanh chóng thu thập thành mối quan hệ xa xôi, còn không có mối quan hệ xa xôi, thì họ sẽ tìm cách lân la với gia đinh, chơi trò "viện trợ" cho người thân nạn nhân rồi tự sướng hô hào, hoặc cho người thân nạn nhân phát biểu để cám ơn các "lãnh tụ" để sắp đặt kế hoạch  "vĩ đại" cho người tù được vào tổ chức của họ, và rồi những ông Việt Tân hay Chánh bịp xúm nhau bày cái trò cao cả "quyên tiền" để hỗ trợ người quốc nội.

Việc làm và hành động của họ chẳng khác nào "con đỉ chính trị" nguy hiểm, và con đỉ này nó sẵn sàng dùng máu của người yêu nước và nước mắt của người thân họ, để tô son trét phấn cho nó, để nó được trình diễn trên sàn catwalk chính trị, nhằm mua vui cho các đại gia quốc tế cầu mong được sự dòm ngó. Tất nhiên, con đỉ nào cũng muốn mình được đẹp,  khi con đỉ này không đẹp bằng con đỉ kia thì quay ra nói xấu nhau, rồi những ai không nghe theo họ hay không thuộc tổ chức của họ lần lượt đều biến thành "Việt Cộng" và những con người này luôn mắc chung một căn bệnh nói xấu nhau, bệnh tranh dành ảnh hưởng, để rồi đánh phá dành dựt nhau chia rẻ cộng đồng....đặc biệt làm mất niềm tin của những người yêu nước, tiếp tay với bọn Cộng Sản Việt Nam cai trị đồng bào...những thành phần "cò mồi chính trị" thì quả là tai hại, Và việc làm của họ đã làm cho cộng đồng Hải Ngoại rối bời, tồn tại thời gian dài sẽ gieo rắc sự nghi ngờ giữa người này với người khác, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất cho các hội đoàn Hải Ngoại không thể đứng cùng với nhau nhằm tạo dựng một lực lượng hậu phương vững chắc động viên cho những thanh niên trẻ trong nước có thể cống hiến hết mình cho tổ quốc.

Tôi muốn thưa với đồng bào hải ngoại, hãy luôn  tỉnh táo đừng để bọn "chính trị cơ hội" lợi dụng, Cộng sản Việt Nam sợ nhất là đồng bào chúng ta đoàn kết lại, cho nên gần bốn thập kỷ qua bọn chúng luôn gieo rắc sự nghi ngờ trong cộng đồng, để người này tố người kia, nhóm này tố nhóm kia, chẳng khác nào tự mình vạch áo cho bọn chúng xem, và cái thành công của cộng sản trước năm 1975 là tạo nên một tên lãnh tụ "Hồ Chí Minh" đã làm cho dân ta điêu đứng, và sau năm 1975 thành công lớn nhất của cơ quan tuyên truyền cộng sản là làm cho cộng đồng Hải Ngoại  xuất hiện thêm những "lãnh tụ" như Việt Tân và Chánh Bịp. Và rồi  đồng bào Hải Ngoại oán than, tại sao người dân trong nước không chịu đứng lên chống bọn tham tàn cộng sản. Từ  1975 miền Nam rơi vào tay giặc đỏ, cho đến ngày hôm nay gần bốn thập niên trôi qua chúng ta vẫn không có được một Hải Ngoại đoàn kết để động viên yểm trợ tinh thần cho quốc nội nối tiếp truyền thống cha ông xây dựng một nước Việt Nam thịnh vượng, dân chủ, đức trị.....

Chẳng lẻ người dân quốc nội họ không muốn có tự do hay sao?

Xin thưa rằng, những mầm non dân chủ trong nước vừa nhú lên, đã bị cộng sản bắt bớ, đàn áp, trong đó có sự tiếp tay vô tình hay hữu ý của bọn " lãnh tụ" Việt Tân và Nguyễn Hữu Chánh bịp...mà đảng viên Việt Tân thì vào tù vài ba ngày thì được công an Cộng Sản thả ra cho về nước ngoài, chỉ có những người trong nước mới ở tù rục xương, còn ai theo Chánh Bịp vào tù thì coi như chẳng bao giờ tổ chức Chánh nhắc tới hoặc tiếp tế cho một đồng đô la thăm nuôi....bao nhiêu người ra tù bây giờ oán hận chú Chánh.

Tôi cầu xin các ông Việt Tân và Chú Chánh  nếu quý ông còn một chút tấm lòng với quê hương đất nước, xin các ông hãy bỏ đi cái trò làm "Việt gian", dân tộc mình khổ nhiều rồi, đừng làm cho cả dân tộc này phải điêu đứng thêm nữa, hãy để cho người dân Việt Nam, dù ở Hải Ngoại hay Quốc Nội, có chung một tiếng nói...lên án bọn bán nước Việt Cộng gian tà.

Xin nhắn đến đồng bào hải ngoại, chúng tôi những người đang âm thầm đấu tranh trong quốc nội, hơn lúc nào hết chúng tôi rất cần tiếng nói của đồng bào mình ở nước ngoài, công cuộc đấu tranh này không thể không có sự yểm trợ của quý vị....muốn như vậy, quý vị mạnh dạn đứng lên tẩy chay những thành phần " lãnh tụ cò mồi" như Việt Tân  và Chánh Bịp. tôi tin rằng đồng bào hải ngoại dù ở một đất nước xa xôi nào đó, nhưng mọi người  vẫn nhớ về mẹ Việt Nam, dù xứ người có giàu có đi nữa , nhưng giọt nước mắt những ngày rời bỏ quê hương xin đừng quên, hãy đoàn kết lại để chứng minh cho quốc tế thấy, sức mạnh thật sự của người Việt nam, hãy cùng chung nhịp bước với hơi thở đấu tranh với đồng bào trong nước, và hãy nhớ lời thề khi xưa sẽ về xây dựng lại quê hương, để rửa mối hận lưu vong mà bọn cộng sản đã gieo rắc 37 năm về trước.

Còn đối với các anh em trong nước đang đấu tranh công khai hay âm thầm chống lại chế độ độc tài cộng sản, theo tôi nghĩ chỉ có con đường đứng lên làm cách mạng mới mong thay đổi được vận mạng dân tộc. Thời điểm này chúng ta cần tiếng nói chung, đừng quá  hy vọng vào ngoại bang, hay những trò lừa bịp của Việt Tân và Nguyễn Hữu Chánh mà mắc mưu Việt Cộng.  Phải tự cứu mình trước khi chờ người khác cứu!....chúng ta có chính nghĩa, chúng ta sẽ chiến thắng.Và lẽ tất nhiên ai sợ chết thì kẻ đó sẽ chết mãi mãi, nếu có chết thì hãy xin chết một lần cho quê hương đất nước, không cần ai vinh danh các bạn và lịch sử sẽ vinh danh các bạn. Tổ Quốc sẽ ghi ơn các bạn, những chiến si âm thầm đấu tranh cho nền tự do

(khi cần tôi sẽ chứng minh những điều xảy ra như tôi đã nói ở trên)

 Phan Văn Tấn
Việt Nam ngày 29/02/2012

No comments:

Post a Comment